-
Hoàn khố thế tử phi - Chương 11
Lý Vân không hề nhận thấy Dạ Khinh Nhiễm khác thường, hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước. Dạ Khinh Nhiễm kinh ngạc trong chốc lát...
-
Hài hước: Vì sao Eva...đi tắm thường xuyên?
Các bạn có thể đọc thêm rất nhiều truyện khác tại: Truyện cười người lớn - đọc truyện cười tình yêu Tiêu chí chọn vợ Một chàng trai ...
-
Hoàn khố thế tử phi - Chương 1
Thiên Thánh Hoàng triều lập quốc đã hơn trăm năm, đế vương cơ trí,thần tử trung thành, quốc gia giàu có quân đội hùng mạnh, trăm họ ...
-
Hoàn khố thế tử phi - Chương 9
Hơi thở xơ xác tiêu điều của của ẩn vệ tràn ngập toàn bộ Quan cảnh viên, cả Quan cảnh viên giống như chết lặng. Xem thêm truyện hay tại đ...
-
NHẬT KÍ NHỮNG NGƯỜI YÊU NHAU
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm -------------------------- "Ngày.....
-
Thiên đường và địa ngục dành cho quản trị mạng
Sau khi chết, hồn của lập trình viên bay lên trời, thiên thần đón tiếp phán: - Sinh thời anh không gây nhiều tội lỗi, ơn trên cho ph...
-
Trót dại ngoại tình với cô hàng xóm
Khi bước chân vào mối quan hệ đó, tôi nghĩ đơn giản là “đàn ông vui một tí có mất gì” và giờ đây tôi đang phải trả giá cho sai lầm ngoại tì...
-
Sáu trai bia
Steve, Bob và Jeff đang làm việc trên một giàn giáo rất cao. Đột nhiên, Steve ngã từ độ cao 50 foot xuống đất và chết thẳng cẳng. Sau khi n...
-
Con mèo đã sống triệu đời
Có một chú mèo vằn đã được sống một triệu cuộc đời, chú đã chết một triệu lần, và sống lại một triệu lần. Nhưng chú mèo chưa bao giờ thích...
-
Yêu thương không quay trở lại
Có những đêm tôi nằm nghe một khúc nhạc không lời nào đó từ Woim mà thấy lòng mình dậy sóng. Kỳ lạ thật, nhạc không lời lại đổ đầy chữ vào t...
Đăng lúc 19:17 bởi Unknown
Các Bạn có thể xem thêm truyện hấp dẫn khác tại: truyện cười người lớn - truyện cười tiếu lâm
--------------------------
--------------------------
Nguồn: đọc truyện online hay nhất
--------------------------
"Ngày... tháng... năm...
Anh à, em là con bé ngốc nghếch. Tính em lúc nào cũng như vậy. Em
nóng nảy như cái nắng hạ miền Trung với những cơn gió Lào oi bức - nơi
em sinh ra. Em không dịu dàng, không xinh đẹp, nhưng em yêu anh...
Anh biết điều ấy mà. Có cô gái nào không yêu anh mà lại sẵn sàng nấu
cơm cho anh mỗi lần anh một mình??? Có cô gái nào bỗng dưng khóc nức nở
khi nghe tin anh bị ốm??? Có cô gái nào không nũng nịu đòi anh đưa đi
shopping mà ngược lại ngồi chăm chú nghe anh kể những câu chuyện thê
thao nhàm chán - thứ em chẳng hề hiểu??? Lúc anh buồn, chỉ có mình em ở
bên. Lúc anh đau, em là người đỡ đần... Vậy mà anh nỡ...."
Dòng nhật kí đang viết dở rồi bỗng nhiên ngắt quãng. Cô gái khóc nấc
lên. Cổ họng co nghẹn ứ. Trong tim cô, ngần ngần nước mắt đang trào
ngược lên trên bờ mi rồi lăn tuột xuống gò má. Cô không kìm nổi lòng
mình nữa, cô lại viết tiếp:
" Ngày đầu tiên quen anh, em đã biết yêu anh là một thử thách. Trông
anh lạnh lùng, đôi mắt sắc cạnh, ai chẳng sợ. Nhưng đôi mắt sâu và đen
láy ấy đẹp và quyến rũ lạ lùng. Vì thế mà bao cô gái chết mê, chết mệt,
đổ rạp dưới chân anh, sẵn sàng dâng mình cho anh. Nhưng anh lại chọn em,
một con bé nhà quê khốn khó, vừa cục mịch, vừa khô cằn. Em như bãi đất
hoang sau nhà đầy cổ dại và nứt nẻ chân chim. Chẳng phải anh thích em vì
điều đó ư? Anh thích em ngây thơ? Anh muốn khám phá, muốn chinh phục!
Anh...
Chắc từ nay, em chẳng còn phải quan tâm anh thêm nữa. Em sẽ đi một
mình trên cánh đồng hoa cải mỗi mùa bướm về, sẽ không cần anh lững thững
xe đạp theo sau và hát em nghe. Em sẽ cà phê một mình những chiều cuối
tuần và tự nấu nướng rồi tự ăn, không cần ăn đến nếm thử, buông vài câu
nhận xét nhí nhố, pha trò cho em vui. Em sẽ ướp trái tim mình trong lạnh
giá để làm nguội ngọn lửa mùa hè mà mẹ đã trao cho em những ngày tháng 6
rực rỡ của 20 năm về trước... Chỉ vì anh thôi, chỉ vì anh đã không còn
cần nó nữa..."
Gấp trang nhật kí, cô cuộn mình vào trong chăn. Lan vẫn nũng nịu
khóc... Ánh đèn nhòa đi trong sau lớp nước mắt trong như ngọc. Chưa bao
giờ cô khóc nhiều đến thế. Mà ngày trước, mỗi lần cô khóc anh đều dỗ
dành, giờ thì không như thế nữa rồi...
**********
"Ngày... tháng... năm
Chắc là em đang khóc. Anh biết. Đó sẽ là thử thách lớn đối với em.
Nhưng chúng ta buộc phải vượt qua. Anh không có quyền được tiết lộ một
chút bí mật. Từ lúc đến bên em, từ lúc trái tim băng giá này đã bị em
làm tan chảy, anh đã hứa không làm tổn thương em thêm nữa. Vậy mà...
Anh biết, anh có lỗi nhiều lắm. Anh như con mãnh thú bị em thuần
dưỡng, dù trước những cô gái anh có kiêu ngạo đến đâu thì bên em, anh
vẫn ngoan ngoãn yêu em, chiều chuộng em. Em hay tự ti nhưng em không
biết rằng tâm hồn em thánh thiện như bông sen mùa hè, em làm anh thấy
thanh thản mỗi lần ngắm em cười và ăn những món em nấu. Thật ra thì em
nấu ăn cũng tàm tạm thôi, chỉ là em biết thêm vào mỗi muỗng canh một
chút tình yêu bé nhỏ, vụng dại cho anh. Đó là chất xúc tác khiến trái
tim anh không đóng băng trở lại.
Anh yêu em. Tình yêu ấy chẳng bao giờ anh che giấu. Nhưng lần này, anh
buộc phải cất nó đi, anh phải làm con thú hoang một lần nữa... Chỉ lần
này nữa thôi... "
Gió ngoài hiên xào xạc. Văn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh cũng
vừa kịp viết xong vài dòng tâm sự vào cuốn sổ màu xanh lam - quyển sổ
Lan tặng sau lần chính thức thức hẹn hò đầu tiên. Thật ra thì nó có 1
cặp... Quyển của anh và quyển nhật kí của cô trông giống hệt nhau. Họ đã
hứa sẽ trao đổi tâm tư qua những trang nhật kí ấy...
**********
Chuông điện thoại reo...
Tin nhắn của Văn... Vừa thoạt nhìn thấy tên anh hiện trên màn hình
điện thoại, cô định ném nó đi rồi ngủ vùi tiếp. 5 ngày rồi, cô chỉ biết
ngủ thật nhiều để quên hết những gì vừa diễn ra. Xin lỗi ư? Quá muộn
rồi... Đừng nói là một tin nhắn chứ 100 tin cô cũng không thèm để ý. Cô
chỉ tự nhủ với lòng mình như thế, chứ tay vẫn với ra cầm điện thoại và
đọc tin nhắn:
"ANH CẦN GẶP EM. DÙ THẾ NÀO CHĂNG NỮA, 8H TỐI NAY, TẠI CHỖ HẸN CŨ, ANH ĐỢI EM..."
Đọc tin nhắn cô lại ứa nước mắt. Nơi ấy có quá nhiều kỉ niệm với cô.
Và cũng chính nơi ấy, tình yêu này nảy nở rồi rạn vỡ... Cô chẳng còn
muốn quay lại đó để đè sâu vào tim mình những vết cứa. Lửa đã đốt tim cô
thành cho bụi, cô không muốn nó lại bùng lên một lần nữa để cô phải
quặn thắt. Nhưng cô vẫn đi. Có cái gì đó thôi thúc cô. Cô sẽ đến, sẽ
ngồi đối diện anh, nói những lời cay đắng để anh phải xấu hổ, sẽ hắt
thẳng li nước vào mặt anh cho bỏ căm ghét. Nghĩ là làm. Cô chui ra khỏi
giường, trang điểm thật đậm để che đi nét u hoài của một cô gái trẻ
trung vừa bước qua một cuộc tình dang dở. Tình đầu đẹp nhưng dễ tan,
người ta bảo thế. Và bây giờ thì cô phải thật dũng cảm gặp anh, đối mặt
với cái sự thật đó.
Cô vẫn ngồi ở cái bàn trong góc, cạnh cửa sổ nhìn ra hồ. Nước sóng
sánh... Cô đến sớm hơn để chuẩn bị tinh thần mắng anh gay gắt hơn. Cô lo
lắng mình sẽ mềm yếu và không làm được điều ấy. Thoáng thấy bóng anh cô
quay mặt đi...
- Em đợi anh lâu chưa?
-
Tôi cũng vừa mới đến! Anh ngồi đi! - Cô cố ra vẻ lạnh nhạt, dù trong
lòng cô thì đau đớn. Mới xa nhau có mấy ngày mà anh đã tiều tụy đi nhiều
quá!
- Trông em vẫn thật xinh đẹp!
-
Không cần anh phải ve vãn tôi. Tôi thấy khiếp sợ những lời nói ngọt
ngào của anh rồi! Đi mà dùng nó với cô ta ấy. Chẳng phải chúng ta đã
chia tay? Chẳng phải bây giờ anh là của cô ta??? - Cô không thể dịu
giọng nữa. Lần đầu tiên cô cáu giận anh. Cảm giác như mọi cao trào cảm
xúc đã bị đẩy lên đỉnh điểm. Lan đứng lên, xô ghế ra, định bỏ đi thì Văn
níu lại:
-
Cô ấy mất rồi! - Văn cúi gằm mặt, đôi mắt trùng xuống. Nó không còn
sáng rực như con mãnh thú, không còn quyến rũ mà chất chứa muôn nỗi ưu
phiền...
-
Thật sao? Vì thế mà anh quay lại với tôi sao? Sao anh giỏi nói dối thế?
Anh đã lừa tôi như thế chưa đủ sao??? Cô ta sao mà chết nhanh thế! -
Nước mắt lã chã, Lan bắt đầu khóc.
-
Em đừng báng bổ người chết nữa, đó đều là sự thật... - Nói rồi, Văn đưa
cho Lan một cuốn sổ cũ kĩ, bên ngoài còn vương ít bụi và nhàu nhịt ở
góc - Em đọc đi!!!
Cô tò mò lật từng trang, đọc những dòng chữ nắn nót trong đó. Chữ con
gái, mềm mại, thanh thoát. Đó là nét chữ của Hoa - người yêu cũ của
Văn, người mà vừa gây ra một trận sóng gió giữa Lan và anh. Vài dòng nhỏ
nhoi Nhưng cũng đủ làm cô bật khóc to hơn:
"Ngày... tháng... năm...
Sự thật em cũng chẳng muốn rời xa anh. Yêu thương của anh có khi nào
em có thể ruồng rẫy. Phải làm điều ấy, em đau khổ lắm. Nhưng thà làm anh
đau khổ một lần còn hơn để lúc anh phát hiện ra sự thật... Chỉ một năm
nữa thôi, em sẽ phải rời xa anh mãi mãi, nếu em cố níu kéo, nếu em không
cho anh đi tìm một người khác tốt hơn em thì em đã quá ích kỉ với những
gì anh đã dành cho em. Đành rằng em sẽ dày vò anh. Đành rằng sẽ không
còn những mùa phượng hồng hẹn ước, đành rằng phải xa nhau..."
-
Em còn nhớ không! Hơn một năm trước, lần đầu tiên anh gặp em cũng tại
nơi này và cũng là lúc bọn anh chia tay - Văn cũng bắt đầu rơm rớm, cổ
họng anh nấc lên từng hồi. Lúc ấy, anh đau khổ với ly rượu cay đắng. Em,
cô gái anh chưa quen, lại bạo dạn đến bên mắng nhiếc anh ngu ngốc, rồi
đưa anh về trong cơn say. Chúng ta quen nhau từ đó.
" Ngày... tháng... năm...
Mơ hồ trong nỗi nhớ, em vẫn mơ về anh. Xa anh lâu rồi, em nghĩ mình
đã có thể quên đi những kí ức tươi đẹp ấy để đón nhận nỗi đau đớn của
bệnh tật đang hành hạ thân xác. Không, em vẫn yêu anh. Anh đã có người
khác, nghe nói cô ấy rất tốt. Em vui vì điều đó. Hơn lúc nào hết, em
trân trọng điều ấy. Chỉ là cho em đau một mình em nơi đất khách, xót xa
một mình trong nỗi đơn côi. Không có anh, em cũng ganh tị, cũng gào
khóc, trong em vẫn còn một nửa linh hồn của muông thú, biết hờn ghen,
biết đố kị. Tất cả cũng chỉ vì em yêu anh..."
-
Anh cũng mới biết điều ấy. Mới nửa tháng nay thôi. Cô ấy yếu đi và muốn
về Việt Nam để tận hưởng những ngày cuối cùng. Huy - bạn thân của anh,
đã có lần anh kể với em về cậu ấy rồi đấy - đã kể anh nghe về những nỗi
cơ cực của Hoa. Anh thấy có lỗi. Anh chỉ muốn bù đắp cho cô ấy một chút.
Anh xin lỗi vì bắt em phải đau. Nhưng anh không thể làm khác. Cô ấy đã
rất vui, trước lúc mất, cô ấy vẫn cười mãn nguyện...
-
Không đúng... Anh có thể làm khác. Em đâu có nhỏ nhoi, ích kỉ đến thế.
Nếu anh kể tất cả thì mọi chuyện đã khác. Sẽ không có một cô gái thứ 2
phải đau khổ...
-
Lẽ nào em không hiểu. Đó chính là thử thách cô ấy đặt ra cho tình yêu
này. Cô ấy biết những gì anh làm chỉ là thương hại... Cô ấy chỉ định...
" Ngày... tháng... năm...
Bây giờ thì em hiểu. Mọi thứ cô ấy làm cũng giống như em đã làm. Cô ấy
yêu anh nên im lặng. Hãy bảo vệ cô ấy như anh đã từng bảo vệ em. Cô ấy
cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, em đi rồi, cả hai phải hạnh phúc..."
Những
dòng cuối cùng của cuốn nhật kí... Nó xóa nhòa những hờn ghen trong
Lan. Cô gượng dậy, chạy về phía Văn, tựa vào vai anh và nhỏ lệ ướt đầm
vai chàng trai.
**********
Ngày hôm sau, trên nấm mồ mới lập của Hoa, người ta thấy một bó Bách
Hợp trắng muốt, những nụ hoa chúm chím như đang cười, nụ cười xinh đẹp
như trong tấm ảnh trên tấm bia cẩm thạch màu xám. Đâu đó quanh đây còn
hơi thở nồng nàn và hơi ấm của 2 bàn tay nắm chặt.
" Hoa, lần đầu tiên trong cuốn nhật kí của tôi dành một góc nhỏ cho cô.
Trước đây, tôi luôn ganh tị vì cô đã cướp đi tình đầu của anh ấy. Tôi
hờn ghen khi lần thứ 2 thấy cô trở lại bên anh ấy, rạng rỡ như mùa thu
những ngày nắng rót mật ngọt. Nhưng hôm nay, tôi thấy mình có lỗi. Tôi
sẽ thay cô yêu thương anh ấy, sẽ làm tốt phần cô còn dang dở. Tôi
hứa..."
"
Vậy là em đã mãn nguyện ra đi. Anh cũng đỡ day dứt hơn. Anh sẽ dành
thời gian ở bên cô ấy, vun đắp cho tình yêu này đơm hoa kết trái, sẽ
không làm cô gái nào phải đau khổ lần nữa. Em yên tâm..."
Gió hiu hắt ngoài khung cửa, trong căn phòng tràn ngập hương mộc lan
dịu ngọt. Lan và Văn ngả đầu vào nhau, lâu lắm rồi họ mới có khoảng tĩnh
lặng bên nhau như thế, hai cuốn nhật kí nằm yên trên sàn gỗ, không khí
như quyện lại trong những nồng nàn.
--------------------------
Nguồn: đọc truyện online hay nhất
Tìm kiếm : ...